Bài viết bổ sung cho tập “ Thời diện chẩn”.
(Theo: https://www.facebook.com/Dienchanbuiquocchau)
(Theo: https://www.facebook.com/Dienchanbuiquocchau)
Chị Nguyễn Thị
The ở xã Văn Giang, huyện Ninh Giang, tỉnh Hải Dương đến nhà tôi với căn
bệnh lạ. Mọi người giơ chân lên là bước tới, riêng chị The mấy năm qua cứ giơ
chân bước tới là cái chân tự lùi lại phía sau. Dân làng đặt cho chị biệt danh “
The tiến lùi”. Chị được chồng đưa đi bác sĩ, bệnh viện chữa trị nhiều lần nhưng
không thành. Mọi việc di chuyển của chị đều lệ
thuộc vào xe. Công việc làm ăn trì trệ nặng nề. Chị hoang mang bối rối. Lúc đó
cán bộ xã, cán bộ thôn, cô giáo và nhiều bà con trong làng rủ nhau sang xã
Quỳnh Hồng, huyện Quỳnh Phụ, tỉnh Thái Bình chữa bệnh bằng phương pháp lạ:
tuyệt đối không dùng thuốc. Trở về ai cũng vui vẻ kể lại: người khỏi bệnh viêm
xoang, người khỏi bệnh đau đầu gối, người khỏi bệnh đau lưng…. Dân làng xôn xao
bàn tán. Có người trợn mắt: “ Vô lý, không thuốc làm sao khỏi bệnh”. Có người
khăng khăng: “ Hay lắm. Phương pháp chữa bệnh mới này lạ lắm, có đến mới biết,
nghe tận tai, nhìn tận mắt mới thấy hay”. Ai đúng, ai sai chị The chưa phân
biệt được nhưng bàn với chồng: “ Có bệnh thì vái tứ phương, hay là anh chở em
sang 1 lần xem sao, biết đâu trời thương…”.
Tuy rằng hai huyện, hai tỉnh khác nhau nhưng chỉ cách có dòng sông Luộc. Cầu Hiệp vừa bắc xong, xe máy chỉ mất hơn chục phút là tới nhà tôi.
Tuy rằng hai huyện, hai tỉnh khác nhau nhưng chỉ cách có dòng sông Luộc. Cầu Hiệp vừa bắc xong, xe máy chỉ mất hơn chục phút là tới nhà tôi.
Nghe chị The khai bệnh, tôi đớ người ra. Bệnh quái
quỷ gì lạ thế? Sách Diện chẩn chưa có dòng nào nói về căn bệnh này. Làm sao bây
giờ? Tôi đang lựa lời từ chối không nhận chữa thì bác sĩ Nhân - đại tá, chủ
nhiệm quân y Quân khu nói ngay: “ Thôi rồi! Hội chứng bó
tháp. Bệnh này thuốc tây, thuốc bắc chưa chữa
được. Diện chẩn của thầy có chữa được không ?”.
Tôi đề nghị: “ Xin bác sĩ nói cho rõ. Nguyên nhân
nào dẫn đến hội chứng bó tháp?”. “ Do tổn thương ở tiểu cầu”. Bác sĩ trả lời.
Được lời như cởi tấm lòng, đã nhận ra cách chữa
bệnh cho chị The, tôi vội vàng: “Cảm ơn bác sĩ, rất may bác sĩ đã cho tôi thông
tin hay, thật hay”. ( Tại sao bác sĩ Nhân có mặt ở nhà tôi? Hồi sau sẽ rõ.).
Bây giờ tôi phải khẩn trương giúp chị The. Phác đồ tôi chẩn trị như sau:
Chống nghẽn nghẹt: 19, 14, 275, 26, 312, 184, 61, 39, 85, 87.
Chống nghẽn nghẹt: 19, 14, 275, 26, 312, 184, 61, 39, 85, 87.
Bộ vị não thần kinh: 1, 124, 103,
300, 34, 126, 125, 65, 197, 175, 8.
Đây là cách bao vây phong tỏa buộc địch
phải co cụm vào tiểu cầu. Là người lính đã nghỉ hưu, tôi vẫn muốn mượn ngôn ngữ
chiến thuật quân sự để diễn đạt cách suy nghĩ trong khi chữa bệnh cho dân. Với
tôi việc này rất hữu ích. Phát huy truyền thống quyết chiến quyết thắng của anh
bộ đội cụ Hồ buộc tôi phải tập trung suy nghĩ tìm ra giải pháp đúng, mạnh, đảm
bảo đánh chắc thắng nhanh. Sau khi đã bao vây phong tỏa, tôi tập trung sức mạnh
đột phá vào tiểu cầu, diệt gọn, dứt điểm. Phác đồ như sau:
87,
106, 156, 26, 8, 65, 188, 290, 100, 54, 55, 201, 267, 127.
Quan sát nét mặt chị The tôi thấy chị vui
hẳn lên. Tin là đã làm đúng, tôi tiếp tục đánh bồi, truy quét tàn quân. Dùng
cào to cào từ chỏm gáy lên đỉnh đầu.( cào xuôi từ đỉnh đầu xuống thì dễ, cào
ngược lên thì khó hơn nhưng hiệu quả nhanh). Sau đó dùng cào mini cào vùng 103, 106 (đồ hình âm dương). Thao tác xong tôi bảo chị The đi thử.
Phúc lớn rồi. Chị The giơ chân bước tới không bị lùi lại. Mọi người bệnh ở nhà
tôi lúc đó sung sướng reo lên: “ Thắng rồi!”. Tôi thở phào, nhẹ cả người. Quan sát
bước đi của chị The tôi thấy vẫn còn run. Việc này không khó. Những lần chẩn
trị tiếp theo tôi vẫn dùng phác đồ trên và bổ xung bộ huyệt chống run rẩy:
50, 45, 300,
127, 73, 6, 124, 0.
Mười ngày sau chị The đi lại bình thường.
Tôi bảo chị “ Nghỉ được rồi”. Chị The vẫn đến, có điều không cần chồng chở xe
máy mà chị tự đạp xe qua cầu Hiệp sang nhà tôi. Chẩn trị bổ sung lần 1 vào sáng
sớm, chị nói: “Ông ơi! Vườn nhà ông nhiều cỏ quá, ông cho cháu dọn cỏ giúp. Ông
cho cháu mượn cái liềm”. “Không được”. Tôi gạt ngay ý định của chị The: “ Chị
mà dọn cỏ thì tôi sẽ bị mang tiếng là lợi dụng sức lao động của người bệnh”.
Quả thật, vườn nhà tôi cỏ mọc cao quá đầu gối. tôi sống độc thân, con cháu ở riêng hết, người bệnh thì quá đông. Tôi chữa bệnh liên miên, sáng từ 5h30 đến 12h, chiều từ 13h30 đến 18h30, nhiều hôm phải làm cố đến hơn 19h, chẳng còn mắt nào nhìn ra vườn, có nhìn thấy cỏ rậm cũng chẳng có thời gian đâu mà dọn.
Tôi không cho chị The dọn cỏ giúp là vì hơn chục năm chữa bệnh cho dân bằng phương pháp Diện chẩn – Điều khiển liệu pháp Bùi Quốc Châu, tôi bị kiện cáo quá nhiều. Xã, huyện, tỉnh về kiểm tra. Lúc đến thì căng thẳng, lúc về thì thân ái vui vẻ. Tôi tường trình mọi việc trung thực thẳng thắn, thấu lý đạt tình, hiệu quả chữa bệnh không thể bác bỏ. Các đồng chí công an bảo tôi “ Việc bác làm hay đấy, chúc bác sức khỏe, mong bác cố gắng nghiên cứu phục vụ nhân dân tốt hơn nữa.”. Ông phó giám đốc Sở y tế Thái Bình hướng dẫn tôi mua hồ sơ để được cấp chứng chỉ hành nghề đặc cách. Từ đó đơn tố giác gửi đi không có hồi âm. Ba năm qua không có đoàn kiểm tra nào đến nữa. Kiện mãi không được, họ cay cú, tức tối, hằn học với người bệnh, mắng nhiếc người bệnh. Thái độ ngang ngược, lỗ mãng của vài kẻ kém hiểu biết, tâm địa độc ác, ích kỷ hẹp hòi, quan liêu, bảo thủ, trì trệ chẳng cản trở được ai. Người bệnh cứ đến, cứ chữa. Niềm vui chiến thắng bệnh tật cho tôi sức mạnh vượt qua sự đố kị tồi tệ. Tôi tự động viên mình bằng bài thơ như sau:
Vô duyên ghét người hữu duyên
Không tiền ghét kẻ có tiền cầm tay
Bất tài ghen với người tài
Thị phi như thế xưa nay đã nhiều
Ở đời suy ngẫm trước sau
Hữu nhân nhân mọc là điều hiển nhiên
Vô nhân nhân trẩm nhãn tiền
Luật trời đã định cả nghìn vạn năm
Thiện tâm sáng ánh trăng rằm
Ác tâm đen kịt đêm đông lụi tàn
Ngân nga thánh thót cung đàn
Trăn tinh hiển hiện nguyên hình bọ hung
Bình tâm gạn đục khơi trong
Thảnh thơi, tự tại, bao dung, an hòa
Dám qua bão táp mưa sa
Dâng đời mật ngọt mới là chính nhân.
Chị The cố tình xin dọn cỏ. Tôi không cho, chẳng dại gì tạo kẽ hở để họ lợi dụng gây rối. Chị The cũng khôn lắm. Lợi dụng trời mưa tầm tã, chị choàng áo mưa đội nón lẻn ra vườn nhổ cỏ bằng tay. Tôi mải chữa bệnh không hay. Chiều muộn chị The ướt lướt thướt ngoài vườn vào nhà hớn hở khoe: “Ông ơi! Cháu nhổ hết cỏ rồi. Ông cho cháu xin cỏ đem về cho bò.”. Tôi trách chị: “Sao làm liều thế?”. Chị nói: “Cháu con nhà nông, lại bệnh tật như thế, ở nhà ông cháu đi lại bình thường. Về nhà cháu phải ra đồng lội ruộng chỉ sợ bệnh trở lại. Nay cháu dầm mưa cả buổi ở vườn ông không sao. Cháu tin bệnh của cháu khỏi thật rồi. Cháu cảm ơn ông rất nhiều.”. Chồng chị đem xe máy sang chở cỏ, còn chị phăm phăm đạp xe qua cầu Hiệp về Văn Giang. Một năm trôi qua chị The vẫn khỏe mạnh, lao động bình yên.
Việc chị The cố tình dọn cỏ vườn nhà tôi
là có ý đồ thâm thúy. Cũng như rất nhiều người khác, một câu hỏi chưa ai giải
thích cho họ được: Rõ ràng không có thuốc mà khỏi bệnh. Vậy khỏi thật hay giả
đây? Phải kiểm chứng. Họ chọn việc lao động thổ mộc tại nhà tôi để : Nếu đau
lại thì “ bắt đền”.
Ông Nhuận ỏ thôn Quỳnh Ngọc, xã Quỳnh Hồng bị sỏi thận và gai đôi cột
sống. Đau lắm, ông đi tiêm. Bác sĩ bảo: “ Bệnh của ông phải đi bệnh viện mổ, tiêm
không khỏi đâu. Hay là sang ông Kỳ thử xem, tôi thấy ông Kỳ chữa được nhiều
bệnh đấy”. Nhà nghèo, ông Nhuận không có tiền đi bệnh viện đành sang nhà tôi.
Khổ thân ông, đau quá ngồi xe không được, phải dùng ô làm gậy chống, đi ngang
bàn chân như cua bò. Ngồi xuống ghế phải có người đỡ, đứng dậy phải có người
nâng. Bằng Diện chẩn tôi đã chữa cho ông khỏi bệnh. Ông đi lại bình thường,
ngồi xuống đứng lên vô tư thỏa mái. Khỏi rồi, nhưng khỏi thật hay giả? Tức quá,
ông vác xà beng xuống nhà tôi, xin đục mảng bê tông bậc thềm trước cửa sổ phòng
ngủ của tôi để trồng một cái cây làm kỉ niệm. Ông làm cật lực, đục bê tông ần
ần, hót bê tông vụn đem đổ, đào hố sâu, đem xe ra đồng lấy đất màu về rồi mới
trồng cây, tưới nước. Lưng vẫn không đau, người vẫn thoải mái, sảng khoái, lúc
bấy giờ ông mới cảm ơn tôi.
Ông Nguyễn Thanh Trà - Đảng viên cùng sinh hoạt một chi bộ với tôi. Ông bị thoái hóa cột sống. Con trai ông là kĩ sư xây dựng đưa ông đi Hà Nội chữa trị tiền triệu nhưng chẳng ăn thua gì., đau vẫn hoàn đau. Thuốcđem về cả túi. Vợ ông giục ông uống thuốc. Ông nổi cáu: “ Không uống nữa, chết thì ra Đầu Trâu” ( nghĩa địa làng tôi tên là Đầu Trâu). Một cô giáo ở thành phố Hạ Long – Quảng Ninh trọ ở nhà ông góp ý kiến: “ Tôi ở xa đến ông Kỳ còn giúp, ông với ông Kỳ là chỗ thân quen, ông cứ nghe dại tôi một lần, sang ông Kỳ thử xem. Ông Trà “nghe dại” cô giáo sang nhà tôi. Sáu ngày sau ông hết đau. “ Quái lạ! Khỏi thật hay giả đây?” Tức mình ông mang búa ra bổ củi suốt một ngày, đến tối vẫn không thấy đau trở lại. Mấy hôm sau ông đem phong bì sang nhà tôi . Tôi cảm ơn, biếu lại ông. Thế là ông giận tôi. Giận vì tội “chê ông nghèo” không lấy tiền công. Tôi rất vui, mong được thật nhiều người giận như ông Trà đã giận.
Anh Thiệp ở thôn Quyết Tiến, xã Bắc Sơn, huyện Hưng Hà bị bệnh tâm thần phân liệt đã 6 năm, được Diện chẩn chữa khỏi. sau 5 năm anh đã cưới vợ sinh 2 con trai xinh đẹp, khỏe mạnh. Lúc bấy giờ mới tin là khỏi thật, lúc bấy giờ mới cảm ơn tôi.
Diện chẩn là thế! Không thuốc thang, không châm chích, không đau đớn, hiệu quả bất ngờ, niềm vui đến bất ngờ không hiểu nổi, không dám tin ngay. Nhưng sự thật hiển nhiên không thể bác bỏ. Chỉ thật tin khi người bệnh tự kiểm chứng, tự cảm nhận.
Diện chẩn là thế, hay thật hay, gian nan thật gian nan, rào cản bủa vây rứ phía, rào cản giăng bẫy rình rập. Tôi đã tìm ra giải pháp: Tận tâm nghiên cứu học hỏi, nắm vững đồ hình, sinh huyệtvà đồng ứng của diện chẩn, đó là chìa khóa vạn năng giúp tôi ung dung giải mã những ách tắc trong cơ thể người bệnh. Đó là vũ khí mạnh, tự khẳng định mình, tự bảo vệ mình.
Cuộc sống có quy luật: Gieo gì hôm nay gặt hái cái đó ngày mai”. Tôi tin ở chân lý, kiên trì học hỏi, sẵn sàng tiếp thu cái mới, mạnh dạn áp dụng cái mới vào đời sống, đem hiểu biết phục vụ nhân dân với tâm nguyện: “ sức khỏe của người là hạnh phúc của ta.”.
Diện chẩn là
thế! Không thuốc thang, không châm chích, không đau đớn, hiệu quả chữa nhanh, niềm vui đến bất ngờ, nhiêu khi
không hiểu nổi, không dám tin ngay.
Nhưng sự thật hiển nhiên không thể bác bỏ. Chỉ thật tin khi người bệnh tự kiểm
chứng, tự cảm nhận.
Diện chẩn là thế, hay thật hay, gian
nan thật gian nan, rào cản bủa vây tứ phía, rào cản giăng bẫy rình rập. Tôi đã
tìm ra giải pháp: Tận tâm nghiên cứu học hỏi, nắm vững đồ hình, sinh huyệt và
đồng ứng của diện chẩn, đó là chìa khóa vạn năng giúp tôi ung dung giải mã
những ách tắc trong cơ thể người bệnh. Đó là vũ khí mạnh, tự khảng định mình,
tự bảo vệ mình. Cuộc sống có quy luật: Gieo gì hôm nay gặt hái cái đó ngày
mai”. Tôi tin ở chân lý, kiên trì học hỏi, sẵn sàng tiếp thu cái mới, mạnh dạn
áp dụng cái mới vào đời sống, đem hiểu biết phục vụ nhân dân với tâm nguyện: “
sức khỏe của người là hạnh phúc của ta.”.Một lương y đến thăm và tặng bài thơ tôi rất tâm đắc.
Bài thơ
có tiêu đề : Thợ thầy:
(Xin phép tác giả cho tôi tặng bài thơ đến các đồng môn
Diện chẩn yêu quý của tôi.)
Xưa đi làm thợ đủ nghề
Nay thành tu học về
quê làm thầy
Đồng tiền là bả xưa
nay
Không bằng Diện chẩn
tích đầy nghĩa nhân
Người sơ cho đến người
thân
Ai ai cũng được ân cần
chăm lo
Dù đời sóng lớn gió to
Lòng ta vẫn vững cứu
đò sang sông./.
Cập nhật ngày 29-4-2014
Nguyễn Đăng Kỳ
Thôn Lương Cụ
Nam
xã Quỳnh Hồng, Quỳnh Phụ, Thái Bình
ĐT: 0984552715
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét